Sáng nay con đi tập thể dục. Có hai thằng cha ghét
nhau, chỉ muốn giết nhau, đã ngồi hút thuốc cạnh nhau bên bờ bãi Trước.
Những ngón tay cứ khum khum che lửa, ngón tay của dân một đời sóng gió.
Chắc họ tha thứ cho nhau trước bác và trước biển.
Thưa bác,
Cả ngày con ngồi xem người Việt tiễn bác trên tivi. Mặc
dù 20 năm nay con không xem tivi, kể cả bọn Hollywood làm phim, con mê
lắm, chúng nó bỗng trở nên nhạt nhòa.
Cả nước hình như cũng vậy. Suốt ngày ở đây chỉ có tiếng
nhạc cầu siêu thiêng liêng và những khúc ca một thời hào hùng. Lần đầu
tiên con được sống trong âm nhạc thanh khiết ở Vũng Tàu. Những người
khỏe mạnh đều về thành phố tiễn bác. Con bệnh quá không đi được, đành
ngồi với mấy cựu chiến binh già. Chẳng ai còn giọt nước mắt nào chảy
xuống. Nhưng ở đâu, sâu thẳm trong lòng, chúng con đều có một dòng chảy
ngược lên.
“Sống trên đời, nếu có thể, hãy làm một điều tốt nào đó cho người khác. Nhiều hơn cho mình”.
Đêm qua, bác về đỉnh núi nơi ở của đại bàng, lặng ngắm
biển quê hương. Trên dãy núi Lớn ở đây, sáng nay mây đen vần vũ. Thương
đại bàng nơi này không có vinh hạnh ở bên bác. Có cậu doanh nhân cứ điện
thoại cho con bằng được để nhờ viết bài hát cầu siêu bác. Họ đã chung
tiền nhau làm một tượng lớn như đức Thánh Trần, như Quan Công của Trung
Quốc. Họ bảo còn yêu Bác hơn. Bác là vị thánh của người Việt, linh hơn,
lại gần gũi hơn.
- Tôi không viết được đâu, nhờ người khác đi.
- Chúng tôi thấy hình anh ngồi chơi đàn với Đại tướng đăng đầy trên mạng này.
- Nhưng tim tôi quá bé, không chứa nổi một nhân cách quá lớn như bác đâu.
Con chợt nhớ bản giao hưởng Anh hùng của Beethoven gửi
tặng Napoléon. Nhưng tác giả đã xé đi lời tặng khi biết tin quân Pháp
tràn sang Đức - quê hương. Về binh pháp và nhân cách, Napoléon còn thua
xa bác Giáp nhà mình. Con nghĩ vậy, chả biết có đúng không.
Ngày được gặp bác con run quá, hát câu nọ xọ câu kia.
Bác ngồi lặng yên nghe. Chẳng nói gì. Rồi cả nhà bừng lên khi cháu nội
bác bi bô bài ca Đồi Him Lam gì đó. Mắt bác lúc đó mới thấy vui. Bác chỉ
vui khi nhớ lại một thời đẹp đẽ. Cái thời giành lại độc lập sao đẹp
thế, bác nhỉ. Viết đến đây con muốn khóc. Cái thời người Việt hi sinh
tất cả để có độc lập. Sao đẹp đến thế. Bác ơi!
Cô Đặng Anh Đào dạy văn con, một hôm bảo: “Tiến đến hát
cho anh Văn nghe bài Tôi cô đơn như một ngọn cờ đi, anh Văn thích nghe
bài đó lắm”. Cô là em phu nhân Đại tướng nên con tin.
Bây giờ bác xa rồi, con vẫn nhớ đôi mắt lặng yên của
bác khi nghe bài hát về nỗi cô đơn của người anh hùng. (Bài hát tôi viết
khi đọc những dòng chữ cuối cùng trong nhật ký của bác sĩ Đặng Thùy
Trâm).
Tôi cô đơn như một ngọn cờ
Ngọn cờ bão dông
Ngọn cờ khát khao
Ngọn cờ xé nát trong lòng đạn thù
Ngọn cờ quấn quanh thi hài người lính
Ngọn cờ vút bay trong niềm khao khát tự do...
Ngọn cờ bão dông
Ngọn cờ khát khao
Ngọn cờ xé nát trong lòng đạn thù
Ngọn cờ quấn quanh thi hài người lính
Ngọn cờ vút bay trong niềm khao khát tự do...
Bác có giây phút nào cô đơn không. Chắc là không. Con
người bác lớn hơn nỗi cô đơn thường tình của người anh hùng nhiều lắm.
Những ngày nằm bệnh bác vẫn thầm thì căn dặn. Tưởng như quanh mình, vẫn
còn đó, bóng đồng đội thân yêu, áo trấn thủ sờn rách, chân đi dép cao su
run run cơn sốt rét.
Bác ơi, con lại khóc rồi.
Những vị anh quân, những vua hiền như Cụ Hồ, như bác... cứ suốt đời lo cho người khác thế ư.
Con người có nhiều cách sống riêng.
Con thường trọng những người sống từng ngày cho người khác... Nhiều hơn cho mình.
TRẦN TIẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét