…
Sau một
hồi lời qua, tiếng lại, cuối cùng đám đồng sàng dị
mộng cũng tự giàn xếp với nhau vì đại cục. Sau khi
chờ Bùi Hằng tẩy uế, thay đồ, tất cả tụm vào nhau
bàn kế hoạch mới.
“Thằng
cha” Lê Thanh lên tiếng
trấn an: “Thôi! Mọi việc lỡ rồi, thua keo này ta phải
vắt óc mà bày ra keo khác, các chiến hữu có ý gì hay
hãy nêu ra để ta cùng quyết định, mà cũng phải lẹ
lên, vì ngày quốc tế nhân quyền đã cận kề, bỏ lỡ
dịp này ắt sẽ khó mà có dịp khác.”
“Lần này
ra quân chị sẽ mặc áo mưa loại mỏng một lần bỏ,
nếu chúng nó ném mắm tôm nữa thì chị cứ cởi áo
quẳng đi, thế là xong, áo mưa có nhiều màu lại càng ấn
tượng... ” Bùi Hằng
nêu ý kiến.
“Má Hằng
nói đúng đấy! Tất cả chúng ta sẽ trùm áo mưa cho an
toàn mà lại thêm sặc sỡ”- Hoàng Vi tán đồng.
Cả lũ tàn
quân thất trận nhao nhao “Đúng! Đúng đấy!”
Im lặng
một lúc, “thằng cha” Lê Thanh nhỏ
giọt: “Đó là ý hay, nhưng xem ra hơi
bất tiện, các con liệu có chịu được nóng không, mà
ngộ nhỡ lần này chúng không ném từ xa
mà xáp
la cà, lòn tay trét vào
người thì còn thảm hơn nữa...”
Cả bọn
im lặng chờ đợi.
“Thằng
cha ” Đinh Thoại tiếp lời: “Lần này phải tạo tình
huống ấn tượng hơn, chứ chỉ mấy cái bong bóng bay,
mấy xấp tài liệu thì chẳng ra trò trống gì...” Ngừng
một lát Thoại tiếp “Máu! Phải có máu!”
![]() |
"Thằng cha" Thoại mặc áo trắng trong một buổi họp bầy |
Cả bọn
chăm chú chờ đợi
“Máu! Là
thứ ấn tượng nhất! Là hình ảnh đẹp nhất! Phải làm
sao để được đổ máu, càng nhiều, càng tốt.”
Với tay
cầm chai rượu nho trên kệ, mở nắp đưa lên miệng dốc
ngược, nuốt đánh ực một cái, Thoại quay nhìn đồng
bọn bằng ánh mắt long lên sòng sọc, nói tiếp “Lần
này các con phải tạo tình huống để được đổ máu
thật nhiều, máu này sẽ được lấy để viết lên những
cái áo “Mạng lưới nhân quyền VN”, những chiếc áo
đó thật giá trị để vu cáo nhà cầm quyền đàn áp.
Đứa nào bị đánh thì cứ chửi mắng, hỗn láo, lôi hết
cha mẹ, ông, bà, tổ tiên dòng họ chúng nó ra mà chửi
để chúng tức tối mà đánh mạnh tay hơn, lúc đó sẽ
có máu nhiều hơn...những vệt máu, những vết thương
không được băng bó ngay mà phải để chụp hình, quay
phim, xử lý hình ảnh đã, máu chảy không được để
rơi xuống đất mà uổng phí, phải nhanh chóng quệt
ngang, quệt dọc cho ló loang rộng ra, mỗi đứa trong các
con phải thủ theo một bịch tiết gà bôi thêm vào, nhớ
đấy!”
Cả bọn
hiểu ý “cha” nêu ra thì đó cũng là quyết định rồi,
nên chả đưa nào dám nêu thêm ý kiến gì, chỉ lí nhí
“Dạ!”
“Thưa
cha! Nhưng mà...” Hoàng Vi định nói thêm điều gì đó,
nhưng bị Thoại gạt ngay “Không nhưng nhưng gì hết, cứ
thế làm đi”
Bùi Hằng
nãy giờ ngồi nghe, giờ bước tới nói “Thưa cha! Vậy
chị phải làm gì?”
“Chị à?”
Lê Thanh trả lời “Chị đóng vai yểu điệu thục nữ
trong áo dài, nón lá giờ hết hợp rồi. Chị vốn là
phường lưu manh nên mặc áo dài, đội nón lá mà miệng
la quang quác thì chỉ tội người ta ghét thêm thôi. Thôi!
Thế này. Cho chị tham gia, nhưng lưu manh thì nên vẫn cứ
là lưu manh, cái vết xăm hình ở cổ chẳng mấy nổi
danh, nay phải khác, phải ấn tượng hơn.”
Bùi Hằng
há hốc mồm chờ đợi, Lê Thanh tiếp “Cạo đầu!...
Nhân cớ bị ném mắm tôm, chị hãy cạo trọc đầu. Thứ
nhất là để tạo sự ấn tượng, thứ hai là để lấy
cớ lên án chính quyền hành xử bất công với chị. Sau
khi cạo đầu phải chụp ảnh đưa ngay lên FB mà PR, nhớ
là dùng lời lẽ vu cáo chính quyền, qua đó tạo hình
ảnh, đừng mải mê tạo hình ảnh trước mà hỏng việc,
nhớ đấy!”
![]() |
"Thằng cha Lê Ngọc Thanh đang hành lễ cùng ma nữ Phương Uyên" |
Tuy hơi
“sốc”, nhưng Bùi Hằng vốn là dân trải nghiệm trường
đời nên thị hiểu ngay, thị hiểu sau sự “hy sinh”
này thì sẽ được gì, bởi thị biết lâu nay cái gì
cũng có cái giá của nó và giá thì luôn tỷ lệ thuận
với sự hy sinh. Các “cha” đã bảo thị làm thì hẳn
các “cha” đã có kế hoạch và sẽ biết điều hơn với
sự “hy sinh” của thị, nên thị nhanh chóng nhận lời.
Và chỉ
sau vài tiếng đồng hồ, hình ảnh một Bùi Hằng với
cái đầu trọc lóc là những gì mà các bạn đã thấy.
Còn kế
hoạch “Máu!” của các “thằng cha” Đinh Thoại, Lê
Thanh … diễn ra như thế nào? Xin đón đọc phần tiếp
theo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét